em không ngoan anh đánh vào mông thật đau
Để tìm hiểu sâu hơn về giá trị tác phẩm Đất Nước của Nguyến Khoa Điềm , mời các em tham khảo một số bài văn mẫu Phân tích 9 câu thơ đầu bài Đất Nước, sau đây. administrator 4 tuần ago Không có phản hồi.
- Thật không mình? Nhưng đầu đuôi ra sao kể em nghe với. Lợi cười ha hả, đáp lời vợ: - Lại không thật! Chúng nó cố ép cho anh cái tội làm phản. Hết dọa nạt đến dụ dỗ, cuối cùng mới ép được một tên lái buôn ký vào tờ khai viết sẵn như em đã biết.
Trương Thạc Thành, đứa bé không sợ trời không sợ đất, được cả nhà nâng niu từ bé, lần đầu tiên trong đời bị chị cả đánh vào mông! Mục lục Posted by Nhược Ảnh 18 Tháng Năm, 2022 Posted in Thiên Kim Thật Tái Sinh Nhãn: Hiện đại , Nhạc Tùng , Trùng Sinh , Trương Nhạn
Chương 26. Chương 26. Tên: Xuyên thành bạn trai cũ của hotboy trường. Tác giả: Liên Sóc. Biên tập: Christine. Mặt Cảnh Từ đỏ như sắp nhỏ máu. Cậu quơ lấy quyển sách Sinh trên bàn, liều mạng lao tới đánh Doanh Kiêu: "Cậu có bệnh không hả?".
Xuyên Không Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 - Vân Cát Cẩm Tú. Đồng Tuyết Lục có biệt danh nữ vương trà xanh. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp dáng người quyến rũ, vô số người tầm thích, lướt qua vạn bụi hoa không dính phấn. Đợi đến khi chơi đủ rồi, chuẩn bị làm "Hiền
Site De Rencontre Femme Plus Agée. Trang chủ Làm mẹ Dạy con vâng lời Theo tôi con hư là phải đánh, không để con biết sợ cha mẹ thì không bao giờ trẻ nghe lời. Ngày hôm quan, tôi thấy rất nhiều ông bố bà mẹ thi nhau chia sẻ bài viết Đánh vào mông ảnh hưởng đến trí thông minh của trẻ và tung hô rằng không nên đánh con. Tôi nghĩ, những người mạnh miệng cho rằng “dạy con không được đánh đòn”, chắn chắn chưa từng làm cha làm mẹ. Tôi là một phụ huynh vẫn dùng roi để dạy con những khi con bướng, không nghe lời hay ăn vạ. Đương nhiên, tôi cũng chẳng ngại thừa nhận điều này. Ngày còn bé, tôi cũng như bao đứa trẻ khác, không ít lần phải chịu những trận đòn roi “thừa sống thiếu chết” của cha mẹ. Bố tôi thậm chí còn nổi tiếng là người nghiêm khắc nhất khu phố. Ông không cần nói nhiều, mỗi khi phạm lỗi, chỉ lần chỉ tay lên giường là tôi tự biết mình phải nằm lên đó chịu đòn. Bố tôi đánh đau lắm, ông có một chiếc đũa cả riêng dùng để đánh đòn. Khi đánh, một đòn của ông phải nặng bằng chục đòn của những người khác. Tôi cũng nhớ y nguyên cảm giác uất ức, “hận” cha “hận” mẹ sau mỗi lần bị đánh. Vậy nhưng theo thời gian, khi lớn lên rồi tôi mới nhận ra, nếu không có những trận đòn roi, không có sự nghiêm khắc của cha mẹ thì tôi đã không thể nên người. Theo quan điểm của tôi, con hư là phải dạy, mà khi dạy không được, nói không nghe thì dứt khoát phải đánh. Cái cây mình không uốn nắn ngay từ khi còn nhỏ, lớn lên làm sao nó mọc cho đúng hàng đúng lối. Dạy con mà chỉ yêu chiều nịnh nọt, chỉ nói lời suông “Không được làm thế”, “Không được hư thế” liệu được mấy đứa trẻ nghe lời? Đơn giản là chỉ nói thôi, trẻ nhỏ biết chúng ta không bao giờ đánh đòn chỉ càng khiến chúng không biết sợ cha mẹ. Cá nhân tôi ủng hộ việc dùng roi vọt để dạy con vì đơn giản nếu chỉ nói suông, được mấy đứa trẻ biết sợ cha mẹ mà nghe lời? ảnh minh hoạ Như con trai tôi, mới hơn 1 tuổi tôi đã bắt đầu đánh con. Con tôi hồi đấy rất nghịch, luôn thích sờ tay vào ổ điện, thích nghịch dao, thích nghịch nước…Trẻ 1 tuổi thì làm sao bảo được nó? Mỗi lần con nghịch ổ điện hay ăn cơm mà ngậm cơm, nhè cơm, tôi ngay lập tức chạy ra đánh cho vài phát thật đau để nhớ. Từ sau chỉ cần tôi lừ mắt hay giơ tay lên là con tự giác không dám nghịch ngợm, cũng biết đường mà ăn uống cho tử tế. Lớn hơn chút nữa, vào giai đoạn mẫu giáo, trẻ con tuổi này đứa nào cũng bướng. Tối tôi chỉ cho xem tivi một lúc rồi bảo con “đi ngủ đi” mà còn vẫn phớt lờ lời bố mẹ nói. Lần thứ nhất, tôi nhắc con. Lần thứ 2, tôi cũng vẫn nhắc con. Nhưng đến lần thứ 3 mà vẫn cố tình không nghe lời, tôi ngay lập tức cho ăn đòn. Vài lần như thế là sợ, bố nói gì cũng biết điều mà nghe theo. Vợ tôi không đánh con, nên cũng vì thế mà thằng bé “nhờn” với mẹ, chẳng bao giờ nghe lời. Ngày xưa ông bà ta vẫn có câu “Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Tôi thấy hầu hết những người con từng bị cha mẹ dạy dỗ nghiêm khắc thì lớn lên hiểu biết đều thầm cảm ơn cha mẹ hết. Đánh con, người làm cha làm mẹ như tôi còn đau hơn con gấp trăm nghìn lần. Làm cha làm mẹ chẳng ai muốn dùng biện pháp mạnh để dạy con cả. Thế nhưng mỗi nhà mỗi cảnh. Có đứa trẻ ngoan, mình nói nó nghe thì thôi. Với những đứa trẻ hư, ương bướng, cá tính mạnh, nếu không đòn roi “thuần hoá” thì rồi sau này ra đời, “đời” còn đánh chúng đau hơn cả cha mẹ. Một, hai đòn roi bây giờ có là gì? Cũng đừng ai so sánh với tôi những câu đại loại như "Tây nó có bao giờ đánh con, sao nó vẫn dạy được con", bởi tôi suy nghĩ rất đơn giản là đối với trẻ con châu Á nói chung, Việt nam nói riêng không thể giáo dục thiếu roi được vì nó là đặc thù của châu Á rồi. Trẻ con châu Âu có văn hoá riêng nên chúng không cần đến roi mà vẫn ngoan vì môi trường văn hoá ở đó khác chúng ta hoàn toàn. Thêm nữa, cũng đừng ai "thần thánh hoá" phương Tây bởi bên đó, cha mẹ mà đã đánh con thì còn khủng khiếp hơn chúng ta nhiều. Đương nhiên, đánh con cũng phải biết cách. Tôi không bao giờ đánh vào những chỗ không nên như đầu, lưng hay bụng mà chỉ đánh vào những nơi “phần mềm” như mông, bàn tay hay bắp chân. Đánh con là để con nhớ, con chừa chứ không phải là bạo hành hay sử dụng bạo lực. Đánh con vô cớ chỉ để thoả mãn cơn bực tức của bản thân thì đương nhiên trẻ sẽ “oán hận” chứ nếu đánh con vì những lý do “hợp lý” thì trẻ có giận sau này cũng vẫn thương cha thương mẹ. Theo tâm sự của độc giả Nguyễn Hải Thanh Hà Nội Tin liên quan Tin bài cùng chủ đề Dạy con vâng lời
em không ngoan anh đánh vào mông thật đau