có em thế giới không có anh
Chương 24. Chương trước Chương tiếp. Hứa Vy Lương tâm trạng bất ổn, Lệ Hàn Quân ở lại công ty xử lý những việc còn tồn đọng hai ngày liền, bởi vì mấy ngày liền không được nghỉ ngơi cẩn thận nên hắn kiệt sức xoa mi tâm, cứ như vậy dựa vào bàn làm việc mà
Có Em Thế Giới Không Có Anh - Chương 33. Trong lòng Hứa Vy Lương rất rối rắm, cảm xúc lẫn lộn. Cô liên tiếp nhận được điện thoại của bố mẹ chồng, đại khái nói bọn họ chơi chán rồi, chuẩn bị trở về nhà, vừa hay chờ cháu nội ra đời, còn hỏi Hứa Vy Lương cần
Có em thế giới không có anh. Đêm khuya mờ mịt, trên biển, một chiếc du thuyền hai tầng xa hoa đang diễn ra thịnh yến, xa hoa phung phí, thanh phóng đãng không ngớt bên tai. Hứa Vỹ Lương vác bụng bầu tám tháng đi giữa ánh mắt khinh thường và châm biếm của mọi người. "Chà
Nhà họ Lý cũng không giống như nhà họ Mộ, là người kinh doanh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà là dòng dõi thư hương, nghe nói còn có gia phả, những thế gia như vậy không cho phép chính là những người đời sau như Lý Thanh Thanh, người bất chính không ngồi ngay ngắn.
Không có anh, ừ đấy, đôi lần nhớ, mà nhiều lần quên. Không phải tự em bắt mình quên, mà là em tìm thấy niềm vui ở những điều bình dị nhất, ở những nốt thăng - trầm của một bản nhạc cũ kỹ gầy hao. Không có anh, em vẫn là em thôi, chỉ khác rằng nụ cười của em
Site De Rencontre Femme Plus Agée. Khi Dung Thành thấy cuộc gọi với Hứa Vy Lương bị đứt đoạn, hắn biết ngay đã xảy ra chuyện. Lúc hắn lao đến thì chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của mấy tên côn đồ chạy mất. Lệ Hàn Quân thì ôm Hứa Vy Lương đi từ dưới vực lên. “Hứa phó tổng, tiểu thiếu gia!” Dung Thành chạy đến, trong lòng đầy hối hận, hắn hận bản thân sao không nhận được tin tức sớm hơn, hận bản thân sao không đến đây sớm hơn… Hắn lập tức liên hệ với bệnh viện, hắn hận Lệ Hàn Quân tuyệt tình, nếu không tại hắn ta, sao Hứa Vy Lương lại ra nông nỗi này chứ? Hắn muốn đỡ lấy Hứa Vy Lương nhưng lại bị Lệ Hàn Quân đạp một đạp lùi ra. Lệ Hàn Quân ngồi trong xe, vẫn cứ ôm chặt lấy Hứa Vy Lương. Còn Hứa Vy Lương thì vẫn đang ôm tiểu Bảo. Biểu cảm trên mặt hắn bình tĩnh đến kỳ lạ, bình tĩnh đến nỗi khó mà nhận ra đang vui hay buồn. Nhưng chỉ có bản thân hắn biết, trong đầu hắn có vô số hình ảnh và cảnh tượng đang đan xen vào nhau, nụ cười của cô, sự quậy phá của cô, sự bá đạo và mạnh mẽ của cô, hình ảnh cuối cùng như một đoạn gif cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Cô nhảy xuống vực ngay trước mắt hắn. Khắp người đầy máu. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm. Hứa Vy Lương và tiểu Bảo được đưa vào phòng cấp cứu. Hôm nay trời bắt đầu có tuyết rơi, ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, Lệ Hàn Quân châm một điếu thuốc, đôi mắt u ám như sắp ngập trong nước. “Tam thiếu gia, lần bắt cóc này là có âm mưu.” Dung Thành không muốn để mấy tên hung thủ kia có thể tiêu diêu tự tại “Hai giờ trước, tôi nhận được tin có người muốn mua mạng của tiểu thiếu gia ở chợ đen, mục đích của đối phương là muốn giết chết tiểu thiếu gia.” Lệ Hàn Quân nheo mắt “Anh nói cái gì?” “Đám bắt cóc biết rõ Hứa phó tổng là Lệ phu nhân, nhưng lại không đòi tiền, khăng khăng đòi mạng. Lệ tiên sinh, lẽ nào anh không nghĩ ra tiểu thiếu gia có chuyện thì ai được lợi à?” Lá bên ngoài cửa sổ đang rơi, màu vàng chói, nổi bật trên nền tuyết trắng, vô cùng chói mắt. Đèn phòng phẫu thuật đã tắt. Bác sỹ tháo khẩu trang đi ra, mặt buồn rầu “Xin lỗi Lệ tiên sinh, chúng tôi đã dốc hết sức rồi. Tiểu thiếu gia còn quá nhỏ, huyết quản rất bé, bị ngã như vậy đã khiến cho huyết quản vỡ ra, nay đã chết não, chúng tôi không thể làm gì được nữa…” Chết não… Năm ngón tay Lệ Hàn Quân nắm chặt lại, đây là đứa con đầu lòng của hắn, hắn còn chưa nhìn nó lần nào mà giờ đã biến thành một thi thể “chết não”. Quanh người hắn toát ra một luồng khí lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy áp lực, hắn lại hỏi “Phu nhân của tôi thì sao? Cô ấy sao rồi?” “Não Lệ phu nhân bị thương nặng, tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện ở eo của Lệ phu nhân, vết thương cũ chưa khỏi đã lại xuất hiện vết thương mới, tình hình rất xấu, còn cô ấy có tỉnh lại được không…” “Tôi không muốn nghe thấy đáp án thứ hai!” Lệ Hàn Quân lạnh lùng ngắt lời bác sỹ, đáy mắt toát lên sự u ám khiến người khác hãi hùng, bác sỹ lắp bắp gật đầu “Lệ phu nhân nhất định sẽ tỉnh lại…” Lúc Hứa Vy Lương được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, tay cô vẫn còn giữ tư thế cũ, như vẫn đang ôm tiểu Bảo. Lệ Hàn Quân nhìn cô, lòng như bị chặn một cục đá lớn. Nặng nề, khiến hắn không thở nổi. “Hàn Quân, chị sao rồi?” Tiếng hỏi gấp gáp của Hứa Uyển truyền đến từ ngoài cửa. Cô ta nghe thấy lúc bắt tiểu Bảo, Hứa Vy Lương cũng rơi xuống vực theo, trong lòng rất mong chờ, có khi Hứa Vy Lương chết đi, ghế Lệ phu nhân sẽ nhanh chóng thuộc về cô ta. Dù sao cũng là chị em ruột, nên cô phải giả bộ quan tâm, vội lao đến bệnh viện. Lệ Hàn Quân nheo mắt nhìn cô ta mấy giây “Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, còn đang hôn mê, em nghe được tin từ đâu vậy?” Chuyện liên quan đến tiểu thiếu gia nhà họ Lệ đều được bảo mật. Hứa Uyển đến nhanh quá rồi. Hứa Uyển ngẩn người, thầm than không xong rồi, lập tức giải thích “Em… em thấy anh không trả lời tin nhắn của em, cho nên em đã đi tìm thư ký của anh, cô ấy nói anh đang ở bệnh viện.” Lệ Hàn Quân vẫn không hề thu lại ánh mắt. “Xin lỗi Hàn Quân, em không cố ý theo dõi anh.” “Hứa nhị tiểu thư, bây giờ cô nên vui mới phải chứ?” Dung Thành vừa nghĩ đến Hứa Vy Lương đang hấp hối cùng tiểu thiếu gia chết não, liền không kìm được mà khiêu khích “Cuối cùng cũng đã diệt trừ được hai mầm họa, thiếu chút nữa thôi là có thể ngồi ổn trên ghế Lệ phu nhân rồi.” “Anh… anh có ý gì?” Hứa Uyển chớp mắt, nước mắt bắt đầu tuôn rơi “Lẽ nào anh cho rằng chuyện này là tôi gây ra ư? Dù sao tiểu Bảo cũng là cháu tôi, sao tôi có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm vậy chứ?” Dung Thành hận không thể tìm ra chứng cứ, ngay lập tức đập vào mặt cô ta “Chuyện trước đây cô làm, có cái nào là hiền lương thục đức đâu?” “Anh… anh…” Hứa Uyển bị trọc tức điên lên, chớp mắt, giả bộ như sắp hôn mê “Tôi biết anh là người tình của chị tôi, chị ấy gặp chuyện, anh buồn là đúng thôi, nhưng anh đừng có quá đáng…” Nói rồi, cô ta quay sang nhìn Lệ Hàn Quân hòng tìm sự an ủi, nhưng nào ngờ Lệ Hàn Quân lại lạnh lùng nói “Hứa Vy Lương còn chưa tỉnh, sức khỏe của em vốn không tốt, bệnh viện không thích hợp với em, em về trước đi.” Hứa Uyển thật sự tức muốn ngất luôn tại chỗ. Sao đột nhiên Lệ Hàn Quân lại lạnh nhạt với cô như vậy? Lẽ nào Lệ Hàn Quân thật sự tin lời của Dung Thành sao? Cô giả vờ gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện, vội vàng tìm Diệp Cẩn thương lượng. Nghe Hứa Uyển nói xong, Diệp Cẩn nói “Tiểu Uyển yên tâm, mẹ đã đưa mấy tên côn đồ kia ra nước ngoài rồi, Lệ Hàn Quân có muốn tra cũng không tìm được đầu mối.” Lúc này Hứa Uyển mới trút được gánh nặng. “Vậy thì tốt rồi, không thể để chuyện này ngăn cản con thành Lệ phu nhân được.”
Ầm! Một tiếng sét vang lên. Thân thể Lệ Hàn Quân cứng đờ. “Bản thân tôi còn không biết mình có bệnh AIDS thì sao cô biết được? Hứa Uyển, cô đã làm gì với tôi rồi?” Hứa Vy Lương giả vờ không biết gì, chợt Lệ Hàn Quân liếc nhìn Hứa Uyển bằng ánh mắt hùng hổ hăm dọa “Cái gì bệnh AIDS, các người nói rõ cho tôi nghe xem nào!” Hứa Uyển thấy Hứa Vy Lương đang núp trong ngực Lệ Hàn Quân thì không khỏi cười nhạt. Cô giống như tỉnh mộng, giống như ý thức được điều gì đó, lập tức thay đổi sắc mặt, đôi tay ôm lấy tai mình “A! Anh đừng qua đây, các người đừng qua đây, tôi xin các người, các người bỏ qua cho tôi đi… Hứa Vy Lương, chị chính là hung thủ! Hung thủ! Hàn Quân, Hàn Quân, anh ở đâu…” Bệnh tâm thần của cô giống như đòn chí mạng vậy, trước đây mỗi lần phát bệnh, Lệ Hàn Quân sẽ luôn kiên quyết tin tưởng cô, bảo vệ cô. Hứa Vy Lương ôm vết thương ở bụng, gắng sức đứng lên, nhưng chân lại đứng không vững rồi đột nhiên bổ nhào về phía trước. Lệ Hàn Quân chợt giật mình, ngay trước lúc cô bổ nhào xuống thì đưa tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô. “A a! Hàn Quân anh đang ở đâu? Tránh ra! Đừng đụng vào tôi…” Hứa Uyển ra sức gào thét, tạo thành thế đối lập rõ nét so với sự yếu đuối của Hứa Vy Lương. Lệ Hàn Quân vuốt mi tâm, trực tiếp bế ngang Hứa Vy Lương lên, sau đó đặt cô về giường rồi kéo chăn lên giúp cô. Hứa Vy Lương mơ mơ màng màng, tóm láy cánh tay Lệ Hàn Quân, cười chế giễu “Tôi thấy bệnh thần kinh của cô ta không hề nhẹ, hôm nay nói tôi tằng tịu với người đàn ông khác nên bị nhiễm bệnh AIDS, nhỡ ngày mai lại cầm dao giết tôi thì sao? Tôi nghĩ, chi bằng cứ đưa cô ta vào viện tâm thần đi, bác sĩ cũng có thể điều trị cho cô ta…” Tiếng hét giả ngây giả ngô của Hứa Uyển bỗng ngưng lại. Hứa Vy Lương! Chị đúng là người phụ nữ ác độc! Lệ Hàn Quân cũng nhạy bén phát hiện thấy sự dừng lại của Hứa Uyển, trong mắt chợt lóe nên hơi thở tàn bạo “Nếu lần sau cô ấy lại tái phát bệnh, ăn nói xằng bậy thì tôi sẽ suy nghĩ.” Nhưng câu bệnh AIDS này lại cắm rễ trong lòng Lệ Hàn Quân. Hắn hiểu rất rõ tính cách của Hứa Vy Lương. Trừ khi cô bằng lòng, nếu không cô thà để ngọc vỡ chứ không để người khác đụng vào. Bệnh AIDS… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quả thực là Hứa Uyển phát bệnh nên nói năng xằng bậy sao? Còn vết thương trên lưng cô nữa, một vài suy nghĩ liều lĩnh đang luẩn quẩn trong đầu Lệ Hàn Quân. Giống như có một sợi dây sắp sâu chuỗi những sự việc này lại vậy... Ngày hôm sau. Ánh mặt trời xán lạn. Lệ Hàn Quân căn dặn trợ lý đi điều tra chuyện về bệnh AIDS, nhưng trợ lý lại ngập ngừng nói với hắn rằng, bên ngoài có người muốn vạch trần quan hệ tay ba của bọn họ - Lệ Hàn Quân, Hứa Vy Lương và Hứa Uyển. Thậm chí đưa cả chuyện Hứa Uyển mất tích trước đêm hôn lễ hai năm trước và chuyện Hứa Vy Lương nhân cơ hội đó ngồi lên vị trí Lệ phu nhân ra ánh sáng. Trong chốc lát, trên mạng đã bàn luận rất sôi nổi. Cơ bản là chia thành hai phái, một phái cảm thấy Hứa Vy Lương tâm địa độc ác, những mất mát hôm nay chính là báo ứng của cô, hơn nữa cô phải lập tức rời khỏi vị trí Lệ phu nhân, làm người thứ ba xen vào chuyện tình cảm nhà người ta, đáng bị trời phạt. Một số ít khác thì bênh vực Hứa Vy Lương, cảm thấy cô đã mất đi con đã rất đáng thương rồi, lại phải ly hôn với chồng nữa thì sẽ chẳng còn gì... Lệ Hàn Quân giận tím mặt, hung hăng ném tờ tạp chí đăng mấy thông tin này xuống đất “Báo đang đăng tin vớ vẩn gì vậy? Ai tung tin, lập tức bắt người về đây cho tôi…” “Tôi đã phái người đi thăm dò rồi.” Trợ lý cảm thấy trước mặt là một luồng khí lạnh lùng nghiêm nghị, áp lực đến mức hắn hít thở cũng khó khăn “Ngoài ra, Tam thiếu gia, mấy tên côn đồ đó đã bị bắt lại rồi.” ... Trong một tầng hầm mênh mông. Ba tên côn đồ bị một nhóm vệ sĩ bắt giữ, bọn chúng đang run lẩy bẩy, toàn thân lạnh cóng, mặt mũi bầm dập, hơi thở thoi thóp, nhưng chúng vẫn liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ “Cầu xin các anh bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi bắt cóc tiểu thiếu gia cũng chỉ là nhận được lệnh của người ta thôi. Nếu không, cho chúng tôi thêm một lá gan nữa, chúng tôi cũng không dám làm hại người của nhà họ Lệ…” Đôi giày da sáng loáng của Lệ Hàn Quân đạp lên cổ một tên côn đồ, giọng nói lạnh như băng, giống như đến từ vực sâu thăm thẳm “Nói, là ai sai khiến các ngươi?” “Là... là Hứa Uyển...” Lão đại của nhóm côn đồ sợ đến mức người mềm nhũn ra, đũng quần ướt đẫm, mùi nước tiểu ngập tràn không khí “Cô ta nói đứa bé đó cản trở con đường làm Lệ phu nhân của cô ta, vì vậy muốn chúng tôi giết nó. Ai biết được Lệ phu nhân cũng ở trên chiếc xe đó nên chúng tôi bắt cóc luôn…” “Tam thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống! Toàn bộ là chủ ý của con tiện nhân Hứa Uyển kia…” “Sau khi xong việc cũng là cô ta cho chúng tôi tiền bảo chúng tôi chạy trốn…” Đôi mắt sắc bén của Lệ Hàn Quân xẹt qua đũng quần ướt đẫm của bọn chúng, sắc mặt đột nhiên âm u, giống như trước đêm phong ba bão táp… Hóa ra một Hứa Uyển dịu dàng động lòng người nhiều năm như vậy lại là một con rắn độc! Tầng hầm lớn như vậy nhưng hoàn toàn trống rỗng, ánh đèn sáng rực trên sàn nhà giống như mạ lên đó một lớp bạc óng ánh. Nhưng hắn lại cảm thấy bốn phía rất lạnh, rất âm u. Hứa Vy Lương nói Hứa Uyển đã sắp đặt mọi chuyện nhưng hắn nói không có chứng cứ nên hắn không tin. Bởi vì hắn không muốn tin, người phụ nữ đã đánh cược cả tính mạng để cứu hắn bảy năm trước lại là một con rắn độc. Nhưng bây giờ, hắn không thể không suy xét kĩ lại một lần nữa. Tút tút tút. Điện thoại trong tay trợ lý đột nhiên vang lên, sau khi hắn nhận điện thoại, không biết đối phương nói gì mà sắc mặt hắn đột nhiên trở lên kì lạ “Tam thiếu gia, tìm được người tung tin rồi, địa chỉ là... biệt thự của nhà họ Lệ!” Mà lúc này ai đang ở trong biệt thự mà có thể làm ra loại chuyện này chứ? Mưu toan lợi dụng sức ép dư luận để ép hắn khuất phục, không phải liếc qua là hiểu rồi sao? Ngoại trừ Hứa Uyển, không có ai khác.
Trọn bộ Có Em Thế Giới Không Có Anh Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Có Em Thế Giới Không Có Anh Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi doc truyen full hay Có Em Thế Giới Không Có Anh của tác giả Zoe rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Khác này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Tác giả ZoeThể loại ngôn tình, hiện đại, ngượcNguồn Inovel, Trích đoạnĐêm khuya mờ mịt, trên biển, một chiếc du thuyền hai tầng xa hoa đang diễn ra thịnh yến, xa hoa phung phí, âm thanh phóng đãng không ngớt bên Vỹ Lương vác bụng bầu tám tháng đi giữa ánh mắt khinh thường và châm biếm của mọi người. “Chà chà, sắp sinh rồi vẫn còn mò đến đây kiếm tiền? Cũng không thèm để ý nơi này là nơi nào, không sợ rằng những người kia chơi đùa đến nỗi… Doc truyen co em the gioi khong co anh lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Có Em Thế Giới Không Có Anh full, chương 1, chương cuối. Có Em Thế Giới Không Có Anh wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Có Em Thế Giới Không Có Anh review, Có Em Thế Giới Không Có Anh Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Có Em Thế Giới Không Có Anh Danh sách chương Có Em Thế Giới Không Có Anh Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
"A" Tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm. Trán Hứa Vy Lương toát mồ hôi hột, trong nháy mắt, lớp ngụy trang mạnh mẽ bị đánh tan "Dừng lại...đây là con anh, anh sẽ làm nó bị thương mất! Xin anh...mau dừng lại..." "Em gái ruột của cô bị cô hại mất xác dưới biển, cô dựa vào đâu mà yên tâm thoải mái ở đây mang thai sinh con?" Lệ Hàn Quân bóp khuôn mặt cô đến biến dạng, muốn tư thế của cô phải thật sâu và mãi cho đến khi vào tận sâu trong u cốc, càng lúc càng mạnh mẽ... Cô bị hắn đâm đến mất hồn mất vía, từ đau đớn đơn thuần thành đau đớn cực độ. Hứa Vy Lương biết hắn không yêu cô, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn máu lạnh đến vậy, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của cô và đứa nhỏ! Mùi máu tươi nồng bỗng nhiên tràn ngập không gian... Đầu mũi Lệ Hàn Quân hơi chấn động, động tác không khỏi ngừng lại, cúi đầu mới nhìn thấy nơi hai người giao hợp chảy ra một vùng đỏ thẫm, đem ghế sô pha dưới thân nhuộm thành màu máu... Thân dưới Hứa Vy Lương máu chảy ồ ạt. Cả căn phòng nhất thời yên lặng. "Tam thiếu gia, cái này... Lệ phu nhân cô ta..." Cô bồ nhí nhìn đến ngây ngốc. "Im miệng!" Con ngươi đen u ám của Lệ Hàn Quân nhíu lại, văng tục một câu, không do dự mà rút vật đó ra, lấy điện thoại lập tức gọi đi. Tầm mắt Hứa Vy Lương dần dần trở nên mơ hồ. Vì mất máu quá nhiều, cơ thể cô trở nên lạnh lẽo... Mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse vội vã lo lắng chạy đến. Vẫn còn chưa kịp mở miệng, Lệ Hàn Quân liền đưa ra mệnh lệnh kì quái "Xem xem đứa bé đã chết chưa? Vẫn chưa chết thì mổ bụng cô ta lấy đứa bé ra." Hắn thậm chí còn không thèm liếc Hứa Vy Lương một cái. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ run lẩy bẩy nói có thể chuẩn bị làm phẫu thuật mổ bụng được rồi, sau đó Lệ Hàn Quân nghiễm nhiên không cho phép bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô. Hứa Vy Lương cảm giác được con dao phẫu thuật sắc bén của bác sĩ rạch bụng cô ra. Cô giống như con cừu con chờ bị làm thịt nằm trên mặt đất, bị cô bồ nhí và Lệ Hàn Quân quan sát trong suốt quá trình, sự đau đớn truyền từ bụng đến toàn thân. Khoảnh khắc đó cô mới hiểu được cái gì gọi là lăng trì, cái gì gọi là tâm địa sắt đá... "Lệ phu nhân, chút đau đớn này so với sự ác độc của cô chẳng qua chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi, vẫn mong cô vui vẻ nhận lấy. Cô nhất định phải chịu đó, nếu không tay bác sĩ mất kiểm soát rồi không may đâm vào tim con trai cô một cái đó..." Hứa Vy Lương cắn môi, dùng ý chí lớn nhất để gắng sức không khiến mình vùng vẫy, nhưng cũng không cam tâm mà gầm lên giận dữ với Lệ Hàn Quân "Lệ Hàn Quân, đến mạng của con ruột mà anh cũng có thể mang ra làm trò đùa sao? Anh...quả đúng là...không...bằng...cầm...thú!" Gầm xong thì cô hôn mê, không bao lâu sau lại bị đau đớn làm thức tỉnh. Tình xong lại hôn mê, hôn mê rồi lại tỉnh... Cô đang chịu đựng tất cả những cực hình tàn khốc nhất ở địa ngục, Lệ Hàn Quân thấy cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn cắn chặt răng kiên quyết không kêu đau lấy một câu, từng giọt máu uốn lượn nơi thân dưới giống như đóa mai nở rộ trong ngày đông vậy. Cổ họng hơi bỏng rát, trái tim Lệ Hàn Quân chấn động, đáy mắt có thứ gì đó đang dần dần ngưng tụ lại... Nhưng vừa nghĩ tới Hứa Uyển vô tội bị cô ép chết, chút tình cảm khác thường nơi đáy lòng này chợt tan biến. Đây chính là sự trừng phạt dành cho cô. Trong lúc ý thức mơ màng, cuối cùng Hứa Vy Lương cũng nghe thấy bác sĩ nói phẫu thuật hoàn thành rồi, Lệ Hàn Quân chán ghét liếc đứa bé một cái "Thật xấu, ác độc giống hệt mẹ nó." Hứa Vy Lương cảm nhận được sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có... Vào lúc này, điện thoại của Lệ Hàn Quân đột nhiên reo lên, hắn nhíu mày nhận máy, không biết đối phương nói gì mà cả người hắn như bị sét đánh, thậm chí đến tiếng nói cũng đang run rẩy. Hứa Vy Lương mệt mỏi kiệt sức gần ngất đi nên nghe không được rõ ràng lắm. Đại khái là Lệ Hàn Quân đang hỏi... "Anh nói lại lần nữa, ai quay về rồi?"
“Lệ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, vừa rồi Hứa phó tổng...” Bụp. Dung Thành còn chưa kịp giải thích xong đã bị Lệ Hàn Quân hung hăng đạp một đạp vào bụng, sau đó hắn còn châm trọc “Một khi Hứa Vy Lương còn chưa ly hôn với tôi, thì cô ta vẫn còn là Lệ phu nhân, anh là thứ gì chứ, chuyện giữa vợ chồng tôi, đến lượt anh nhúng mũi chắc?” Lực chân mạnh vô cùng. Dung Thành bị đá đến nỗi đứng không vững, lùi về sau nửa mét, gục xuống ôm bụng, không đứng thẳng lên được, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra… “Dung Thành!” Đôi mắt Hứa Vy Lương khẽ nhíu lại, vội khuỵu xuống đỡ hắn “Anh không sao chứ?” “Tôi không sao…” Dung Thành lắc đầu. “Lệ Hàn Quân, anh điên rồi sao?” Hứu Vy Lương không chịu được quay sang đấu khẩu với hắn. “Đau lòng sao?” Lệ Hàn Quân tóm lấy cổ của Hứa Vy Lương, đẩy cô vào góc tường, nổi giận đùng đùng “Hứa Vy Lương, cô đừng quên thân phận của mình, cô muốn ly hôn thì ly hôn, không ly hôn thì không ly hôn, cô coi Lệ Hàn Quân tôi là cái gì chứ?” Lưng đập vào tường, Hứa Vy Lương hít một ngụm khí lạnh, hung hăng cắn lưỡi, ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó nói với Dung Thành “Dung Thành, anh ra ngoài trước đi.” Dung Thành không yên tâm “Nhưng cô...” “Tôi có thể giải quyết được.” Dung Thành nghe vậy mới rời đi. Trong phòng bệnh, lực tay của Lệ Hàn Quân càng thêm mạnh, Hứa Vy Lương bị bóp đến sắp nghẹt thở, không thể không giải thích “Tôi và Dung Thành chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, dù anh nói tôi thế nào thì tiểu Bảo cũng là con của anh, không tin thì có thể đi xét nghiệm DNA, sau này, nếu tôi không còn nữa, anh nhớ đối tốt với nó...” “Cái gì mà cô không còn nữa?” Người đàn ông nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô “Hứa Vy Lương, rốt cuộc cô đang giở trò gì vậy!” “Trước đây tôi luôn cho rằng dù anh có yêu tôi hay không thì tôi cũng không nhận thua. Suốt mấy chục năm cuộc đời dài đằng đẵng, anh không gặp tôi thì tôi sẽ ép anh gặp tôi, không yêu tôi thì tôi sẽ chiếm lấy thân thể anh, sẽ có một ngày anh mềm lòng. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy, Lệ Hàn Quân, may mà anh không yêu tôi...” Như vậy đợi đến khi cô chết, hắn sẽ không cảm thấy đau lòng nữa. Một giọt nước mắt bỗng rơi trên mu bàn tay của Lệ Hàn Quân. Không có nhiệt độ nhưng lại như thiêu đốt da tay của hắn. Hắn rút mạnh tay lại. Hứa Vy Lương ôm lấy cổ mình, dựa vào tường thở dốc “Trong điện thoại là tôi lừa anh đó, có thể ly hôn, nhưng có một điều kiện, quyền nuôi Tiểu Bảo thuộc về anh, anh phải đảm bảo đối tốt với tiểu Bảo mãi mãi, không được để người khác bắt nạt nó...” Lệ Hàn Quân nhìn đôi mắt trước giờ luôn sáng lấp lánh, lúc này như bị phủ lên một lớp rèm u ám, bi thương tột độ của Hứa Vy Lương, rất kỳ lạ, Lệ Hàn Quân liền cảm thấy cổ họng như đang bị một miếng bọt biển chặn lại. Còn có cảm giác úng nước nữa. Hắn lạnh lùng giễu cợt “Bỏ lại con, cô và tên gian phu kia mới có thể vô tư bên nhau đúng không? Hứa Vy Lương, cô nghe rõ đây, bây giờ tôi... không... ly... hôn... nữa!” Nói xong câu này, hắn quay người rời đi. Hứa Vy Lương ngẩn người một lúc, sau đó đến bệnh viện kiểm tra, cho dù cô sắp chết thì cô cũng muốn kéo dài cuộc sống thêm một chút, ở bên con nhiều một chút. Bác sỹ làm kiểm tra, kết quả phải ba tháng sau mới có. Sau đó, anh ta kê chút thuốc cho cô. Hứa Vy Lương lấy thuốc xong, cả buổi chiều đều ở bên tiểu Bảo. Cúi xuống lồng kính, Hứa Vy Lương sờ ngũ quan của tiểu Bảo. “Nếu mẹ có thể bên con lâu hơn, như vậy, con sẽ không cô đơn nữa rồi...” Tiểu Bảo oe oe, mở đôi mắt to tròn đen nhánh ra, nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng ngây thơ vô cùng. Đôi mắt Hứa Vy Lương ướt đẫm “Tiểu Bảo, con phải nhớ, nếu có ngày bươm bướm đến đậu trước mặt con, con đừng đuổi nó, bởi vì đó là mẹ về đó, về thăm con, đừng sợ, mẹ sẽ mãi yêu con.”
có em thế giới không có anh